Bí mật: trò cười sau lưng
Gậy trong tay Vân Thượng Nhân cuối cùng cũng ngừng lại, lùi chân vài bước, ngồi phệch xuống ghế thở.
Ba mẹ con Đại phu nhân lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, “Vân Long, lập tức phái người đi báo tin cho An quốc hầu, mời phu thê họ lập tức sang đây.”
“Dạ, lão gia.” Vân Long cung kính rời đi.
Sau một lúc lâu, Vân Thượng Nhân mới cho người đưa Công Tôn Lễ và Vân Tịch Bình còn đang bất tỉnh vào phòng chứa củi, rồi đùng đùng bỏ đi.
Chu thị khuyên Đại phu nhân vài câu, rồi cũng cùng huynh muội Vân Tịnh Sơ rời đi.
Trên đường, Bích Linh và Bích Hà đều lén nhìn Vân Tịnh Sơ, không biết nàng đã làm thế nào để khiến Công Tôn Lễ và Vân Tịch Bình làm ra được chuyện đó.
Vân Tịnh Sơ ôm cún con yên lặng bước đi, nét mặt vẫn là ngây thơ trong sáng.
Nửa canh giờ trước.
Công Tôn Lễ theo nàng đi vào phòng của Vân Tịch Bình, bị nàng chuốc thuốc mê. Sau đó nàng đi tìm Vân Tịch Bình. Vừa ra khỏi Bình viên, thì chạm mặt Vân Tịch Bình đang muốn quay về xem kịch, liền bỏ thuốc khiến nàng ta mơ màng. Vân Tĩnh Hi nãy giờ vẫn núp trong bóng tối, hóa trang thành Công Tôn Lễ, dìu Vân Tịch Bình về phòng, thả cả hai lên giường.
Sau đó đóng cửa, đi đến chổ cách đó không xa, chờ trò vui mở màn.
Vân Tịch Sơ vừa hạ mê dược đồng thời cũng là xuân dược tốt nhất cho bọn họ. Chỉ cần nhìn thấy người khác phái, không có ai quấy rầy thì sẽ cuồng hoan tận ba canh giờ. Nếu có người quấy rầy, lập tức liền tỉnh lại, không có dấu vết gì là trúng xuân dược.
Họ vừa mới đi, Vân Tịch Bình đã sắp xếp trước cho tỳ nữ và gia đinh lập tức hành động.
“Tú phu nhân, Lão gia cùng Đại phu nhân muốn người đến Bình viên một chuyến, cả Đại thiếu gia, tam thiếu gia và Ngũ thiếu gia đều đã được báo, là việc gấp.” Hương Lăng tự mình đến báo tin cho Chu thị.
Chỉ là, Hương Lăng không biết, lúc nàng báo tin cho Chu Thị, Vân Tịnh Sơ đã trốn trong phòng. Hơn nữa, nàng cũng không ngờ, nhân vật chính đã đổi thành chủ tử của nàng.
Vì thế, Vân Tịnh Sơ giả thành nô tỳ của Chu thị, đi theo Chu thị. Chu thị đang lo lắng bất an, trời thì tối đen, thế nên không phát hiện nô tỳ đã đổi thành người khác.
Vừa ra khỏi Cảnh tú viên, Vân Tịnh Sơ trông thấy ba vị ca ca của mình đã chờ sẵn bên ngoài.
Vân Tịch Sơ vẫn cúi đầu bước đi, đến tận khi đến trước cửa phòng của Vân Tịch Bình mới nhanh chóng cởi bỏ mặt nạ, khôi phục lại thân phận.
Trong lúc rối loạn, không ai chú ý đến sắc mặt khiếp sợ xanh xám của Hương Lăng, nếu có, họ cũng nghĩ rằng vị nàng ta nhìn thấy trò hề của Vân Tịch Bình và Công Tôn Lễ nên mới như vậy.
Thế nhưng, Vân Tịch Sơ và Vân Tĩnh Hi đều hiểu, Hương Lăng khiếp sợ như thế là vì người mà nàng ta dẫn đến lại là Vân Tịnh Sơ. Chu thị lúc này mới phát hiện người dìu bà đi nãy giờ lại là con gái bà.
Vì thế, Vân Tịnh Sơ được tận mắt chứng kiến trò khôi hài mà mình làm đạo diễn.
Tưởng tượng đến thảm trạng vừa rồi của Vân Tịch Bình, Vân Tịnh Sơ khẽ nhếch môi: muốn hại ta? Tu thêm vài kiếp nữa đi.
Trở về phòng, Vân Tịnh Sơ thấy Vô Thương dường như có chút ngơ ngẩn, nép vào lòng nàng không nhúc nhích, mắt dại ra.
“Sao thế, sợ à?” Vân Tịnh Sơ mỉm cười, gãi mũi cún con.